Đối với các sinh viên ở Nhật từ bậc đại học trở lên, lab là ngôi nhà chung mà hình như mọi người đều ở đó nhiều hơn ở nhà, nhắc đến lab, ai cũng cảm thấy thân thương và quen thuộc. Mình phải mãi mới làm quen được với cảm giác này, vì trước đến nay chẳng có khái niệm lab, ở nhà, khi đã làm quản lý, đến cái bàn làm việc riêng có khi còn chẳng có nữa là khái niệm lab, nơi dành cho các nhóm students ở từng bậc học làm việc chung.
Hôm nay vừa lên lab, đã thấy trên bàn có một gói quà đẹp, mình đoán ngay của ai, mở Line ra, trúng bóc, Wang san về nước đã quay trở lại, nhắn tin réo gọi ầm ĩ, qùa này chẳng phải của Wang thì của ai. Vừa trả lời đã nghe tiếng đập cửa rồi Wang san nhiều chuyện vừa bước vào vừa nói như sợ ai nói hết phần… Đúng là trẻ con, nhưng mình phải đi học nên chẳng có thời gian nói chuyện tiếp.
Tan tiết lên lab, Liu san vui vẻ thông báo, H san a, sensei đã duyệt hết đống sách mà H san muốn mua rồi đó, Liu đã book cho bạn rồi. Mình suýt nữa thì nhảy đến bắt tay Liu san, cảm ơn rối rít, nói mình cần cho nghiên cứu của mình lắm. Nhưng rồi Liu san lại làm mình ngạc nhiên hết sức, lab phải cảm ơn bạn, mình ngớ người ra, Liu san bảo, vì sách của bạn sẽ do văn phòng học bổng của bạn trả, tức la lab không phải bỏ tiền ra mua mà vẫn được sách, mình cũng gật gù, dù sao cũng đỡ cả 7,8 trăm đô tiền sách chứ đâu có ít. Mình nói, Liu san a, vậy mai mốt học xong tôi sẽ phải mang hết đống sách về nước, Liu san kêu oai oái bảo không được.
Cái bạn Liu này dễ thương lắm, sắp kết hôn với một cô bạn làm cho một tổ chức phi chính phủ đóng văn phòng tại quận miền núi Shimane, cuối tuần nào cũng chạy xe hơn trăm mấy cây số lên thăm hôn thê, thường bảo mình có nhu cầu đi Shimane thì bạn cho quá giang. Hôm trước Liu dẫn mình xuống chỉ cách sử dụng cái máy in phiếu giảm giá cho sinh viên, tiện thế nói rằng từ khi thành staff member thì không còn được dùng phiếu giảm giá nữa, mình nói nếu cần thì mình in cho Liu xài, vì chắc chắc 20 phiếu một học kỳ làm sao mình xài hết. Liu cười hiền nói làm như vậy không tốt, mình thấy bạn ấy sống ở Nhật lâu quá thành người Nhật mất rồi.
Phòng mình còn một labmate nữa có vợ cũng đang học tiến sĩ về giáo dục, ở cùng khoa, nhưng ngồi phòng đối diện, Raku, vợ bạn ấy đang có bầu, nghe nói sẽ sinh con trai, bạn mừng lắm, ai mà nhiễm bệnh chạy lên lab là bạn ấy đuổi về, vì sợ vợ mình nhiễm bệnh, làm cả lab cười rần rần.
Lab còn có một bạn Nhật đang yêu một cô tiến sĩ Hàn Quốc, chuyện tình của bạn trở thành đề tài bàn ra tán vào của cả lab vì Nhật và Hàn vốn đang có xung đột, nhưng hai bạn đã đưa gia đình đi gặp nhau và đã làm lễ đính hôn rồi, xem ra lab mình năm tới sẽ được ăn vài cái đám cưới.
Mấy ngày nay chuyện biểu tình ở Hồng Kông cũng trở thành câu chuyện sôi nổi của lab. Lớp trẻ xem ra nhiều người ủng hộ cho nền dân chủ của HK, chắc cũng là cho tương lai của các bạn.
Rồi còn chuyện của cái nhà nước Hồi giáo IS nữa, cũng trở thành thời sự của những bạn trẻ ưa chính trị, Wang suốt ngày mặc chiếc áo có chữ LOVE trước ngực, còn khoe với mọi người rằng Just Love can save the world, mọi người thỉnh thoảng xúm vào trêu chọc bạn.
Mấy hôm nay các bạn trong chương trình bàn sôi nổi về chuyện thực tập. Ben hỏi mình muốn đi đâu trong danh sách địa điểm của chương trình, mình nói chắc đi Nepal quá, có một số bạn cũng muốn chọn Nepal, nhưng giáo sư Kawa có vẻ không muốn mình đến đó lắm. Ông lo ngại cho sự an toàn của mình, ông không cấm mình, nhưng recommend mình nên đi ở Nhật Bản thôi, nhất là Nepal vừa có bão tuyết. Mình vẫn chưa quyết định, nhưng thật lòng cũng muốn đến Nepal,
Sáng nay vừa ngủ dậy, Czarina đã nhắn tin rủ mình đi mua vé Shinkansen cùng bạn, hai đứa đến đại lý thì người ta vẫn chưa mở cửa, bèn đi vòng vòng chụp một đống hình cùng nhau rồi tự mình tấm khắc khen đẹp.
Buổi trưa, mình chạy hộc tốc từ IDEC về Letters để học, suýt xô vào Yuki, bạn Nhật cùng chương trình đến từ Kyoto rất dễ thương và hiền lành, y như cái tên của bạn, trong chữ Kanji có nghĩa là "Tender man", bạn thấy mình học mà chạy lòng vòng khắp các khoa liền khuyên mình, bạn phải chọn tiết giãn ra một chút để có thời gian, ví dụ như tiết 1,3,5 hoặc 2,4,6, như vậy giữa các tiết bạn có thời gian mà thở. Một chuyện đơn giản vậy mà mình cũng quên khuấy đi mất, nhưng thật ra cũng chẳng có nhiều lựa chọn được.
Hôm nay giáo sư Sakurai dạy về Basic Education cho nhiều bài tập quá, cả lớp có 5 đứa muốn méo cả mặt, nhưng giáo sư rất nghiêm khắc nên chẳng ai dám than trước lớp cả. Đã đăng ký môn học rồi đành phải cố mà theo vậy.
Dù sao mùa thu cũng rất đẹp, làm mọi người có thêm tinh thần học tập.
Bàn làm việc của mình, mình ngồi chung với lab của trưởng lab, Liu san làm trưởng lab, đã ở Nhật gần 10 năm, dễ thương và lịch thiệp. Cậu ta dắt mình đi hai cái phòng rồi mới hỏi mình thích ngồi chỗ nào, phòng này có máy photocopy, và nhất là ít người hơn nên mình phải chọn ngay
Mình mang lên một con gấu để tựa lưng, lúc này trời lạnh, tựa vào nó cũng thấy ấm áp
Cái lab của mình rất bừa bộn, nó để máy in, máy photo và có trưởng lab ngồi nên mọi người hay ra vào, Liu san lúc nào cũng cố gắng dọn dẹp mà chẳng ăn thua. Lab nào cũng có tủ lạnh, microwave và boiler, đói thì ăn, khát thì uống, buồn ngủ thì ngủ, còn tiện hơn ở nhà. Thế nên cuối tuần nào mình cũng ngồi lì ở đây. Lab của mình ở tầng cao nhất của building 1, ngay mặt tiền của Hirodai, nhìn xuống thung lũng Saizo thật đep
Bàn của labmate, bạn này giành ngay cái khung cửa đẹp nhất mà ngồi rồi, bạn này yêu thích nghệ thuật ikebana cắm hoa Nhật Bản, cứ cách vài ngày lại cắm một bình hoa, bạn ấy vứt các loại bình cắm hoa khắp trong lab, nhưng không ai cảm thấy phiền, vì ai mà nỡ phiền với một cô gái yêu hoa như vậy. Suốt ngày cho mình ăn chocolate, ngồi gần bạn ấy thế nào cũng béo ú lên. Bạn rất yêu nghệ thuật, có anh bạn trai cũng nhảy rất đẹp. Mình không thể quên hôm ra mắt lab, bạn ấy và bạn trai đã cùng múa một bản nhạc hiện đại rất quyến rũ.
Chỗ ngồi của mình đã được Liu san trang bị thêm giá sách và đèn led, mình cũng như nhiều bạn khác vứt đồ trên bàn rồi có khi đi cả ngày mà chẳng lo lắng gì cả, lúc nào đói khát lại chạy về lab. Học kỳ trước, mình hay ngồi ở thư viện, nhưng học kỳ này, bắt đầu thấy lab là chốn bình yên rồi, lại ngồi lab nhiều hơn,