Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Một sớm thức dậy

Sáng nay thức dậy, thấy phòng đã bừng sáng mà tưởng đâu mình dậy trễ quá, đồng hồ mới chỉ 7h nhưng những tia nắng mặt trời đã xuyên qua hai lớp rèm của màu xanh lá cây và chiếu vào tận góc cuối cùng của căn phòng nhỏ.




Nhìn lại trên gối, quyển sách tối hôm qua vẫn chưa đọc xong, đèn ngủ chưa tắt hẳn, vẫn còn 1 nấc cuối cùng chưa kịp tắt, vậy là mình ngủ gục tối hôm qua, khi đang đọc sách.
Lâu lắm rồi, ít chụp hình, và lại càng không tự chụp hình. Nhưng sáng nay mở cái điện thoại để xem thời tiết, và rà vào trúng cái phần chụp hình, vậy là nổi hứng chụp 1 tấm khi vừa lười biếng tỉnh dậy. Thật hiếm hoi có một buổi sáng yên bình




Sau những ngày mưa thì hôm nay mặt trời đã quay trở lại, căn phòng trở nên ấm áp hơn, lần đầu tiên từ khi chuyển nhà, có thời gian, có đủ ánh sáng và sự ấm áp để nhìn ngắm cái phòng nhỏ, thấy nó đẹp, yên tĩnh, chỉ có thiếu tiếng cười của MIG nữa thì nó là thiên đường của mình rồi.

Nhiệt độ đã lên được 10 độ vào buổi sáng sớm, báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày ấm áp, dù rằng nửa đêm trở về sáng nó sẽ trở về 6 độ, nhưng mình không cảm thấy lạnh vào buổi sáng nữa, có thể cất tấm mền điện đi để chờ mùa đông năm sau được rồi. Cách đây khoảng 1 tháng, dù đã bật mền điện số cao hết cỡ nhưng cái đầu thò ra ngoài mền buổi tối vẫn lạnh đến cứng cả đôi tai lại. Mà đó là vào thời điểm lạnh nhất là tháng 1,2 đã qua rồi. Sayonara mùa đông.

Một ngày đến trường là một ngày trở lại thời đi học, cuộc sống có biết bao điều mà ta không bao giờ học xong. Thôi ngày nào học được thì cứ cảm ơn ngày ấy, thêm chút kiến thức cũng là thêm chút vốn, và chút niềm vui cho ngày mai.

Biết đâu rồi một sớm mai thức dậy sẽ phải đối mặt với những chuyện thật không vui. Cuộc đời còn dài mà chẳng thế biết điều gì sẽ đến với ta ngày mai cả. Ngày nào yên bình, những người thân yêu cũng còn đầy đủ và mạnh khoẻ, ngày đó ta cũng cần phải cám ơn cuộc sống.

Một buổi sáng thức dậy cho ta thật nhiều hồi ức, rồi sẽ có lúc bận rộn, và chẳng thể nhớ ra bất cứ điều gì.