Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Rồi những ngày bận rộn cũng qua đi

Một tháng qua, mình đã thật là bận rộn,
Vậy mà cũng đã qua rồi,
Ngày mai, sẽ đưa mẹ và con trai yêu quý ra sân bay Fukuoka quay trở lại VN sau những ngày hai bà cháu hội ngộ bên Nhật Bản,
Nhanh quá,
Mình đã thật bận rộn, dậy sớm nấu đồ ăn cho con, chở con đi học, đến lớp học, đón con về, quay lại trường học, đi chợ, quay về lab, làm bài tập, tối về đọc truyện cho con nghe, nhiều lúc tưởng chừng không thể hoàn tất được những công việc cứ chất chồng lên nhau như vậy, nhưng mà hoá ra vẫn cứ xong.
Hôm nay đã hoàn tất cái presentation cuối cùng quan trọng trong học kỳ này rồi, cảm thấy lòng khá yên ổn,
Hôm nay đón con trai về, con khoe rằng hôm nay Thầy,các cô và các bạn chụp hình và nói tạm biệt con rất cảm động. Con nói con muốn chụp hình cùng Thầy Damaso, nên con gọi Thầy, Damaso, và nói Damaso, Khang, thế là Thầy hiểu, liền chụp hình cùng với con…. Con trai thật là giỏi, ai bảo không có ngôn ngữ thì không giao tiếp được, trẻ con còn giỏi hơn người lớn trong việc này. Con nói lần sau con qua Nhật mẹ lại cho con đi học nha, mình cười, nếu mẹ để dành đủ tiền sẽ cho con đi học ngay. Nhưng dù có đủ tiền cho con đi học hay không, thì tháng 9 mẹ vẫn dành đủ tiền mua vé máy bay cho con và ông ngoại qua Nhật với mẹ. Chỉ cần con sống ở đây, không đến trường cũng đã học được thêm bao nhiêu điều mới lạ rồi.
Con với bà ở hơn 1 tháng, vậy mà mẹ thấy nhanh quá, thoắt 1 cái đã hết rồi, mẹ mừng vì mỗi ngày đưa đón con đến trường, mẹ đều phát hiện ra con đã học thêm bao nhiêu điều mới lạ rồi. Mẹ tiếc rằng những thời gian này, mẹ bận quá không thể dành cho con được nhiều hơn, nhưng mà tích tiểu thành đại, mỗi lần qua, con sẽ học được một chút, vậy rồi sẽ thành nhiều, và thời gian chúng ta xa nhau sẽ rút dần lại.
Mẹ cũng mừng vì nhờ bà qua đây, mẹ được gần bà nhiều hơn. Nhờ bà qua đây, bà và mẹ hiểu nhau nhiều hơn. Có lẽ bây giờ, bà sẽ bớt trách mẹ chuyện mẹ chấp nhận bỏ 5 năm đi học ở Nhật nữa, biết đâu bà còn bớt trách mẹ vì nhiều chuyện khác nữa mà chỉ có thể ở cùng rồi người ta mới dễ chia sẻ.
Mẹ không hối hận về điều gì trong khoảng thời gian đã trôi qua nữa. Nếu không biết nói tạm biệt, sẽ không thể nói "xin chào", chuyện gì cũng có được và mất, nếu chỉ nghĩ về mất, sẽ bỏ quên những gì ta được.
Dù sao cuộc đời của mẹ con mình vẫn còn dài, còn phải cố gắng nhiều, những gì của ngày hôm qua, hôm nay, đều là những thử thách, tương lai còn nhiều thử thách nữa, hãy cùng nhau vượt qua nhé con yêu,
Yêu con,