Thứ Sáu, 17 tháng 4, 2015

Một sớm thức dậy

Sáng nay thức dậy, thấy phòng đã bừng sáng mà tưởng đâu mình dậy trễ quá, đồng hồ mới chỉ 7h nhưng những tia nắng mặt trời đã xuyên qua hai lớp rèm của màu xanh lá cây và chiếu vào tận góc cuối cùng của căn phòng nhỏ.




Nhìn lại trên gối, quyển sách tối hôm qua vẫn chưa đọc xong, đèn ngủ chưa tắt hẳn, vẫn còn 1 nấc cuối cùng chưa kịp tắt, vậy là mình ngủ gục tối hôm qua, khi đang đọc sách.
Lâu lắm rồi, ít chụp hình, và lại càng không tự chụp hình. Nhưng sáng nay mở cái điện thoại để xem thời tiết, và rà vào trúng cái phần chụp hình, vậy là nổi hứng chụp 1 tấm khi vừa lười biếng tỉnh dậy. Thật hiếm hoi có một buổi sáng yên bình




Sau những ngày mưa thì hôm nay mặt trời đã quay trở lại, căn phòng trở nên ấm áp hơn, lần đầu tiên từ khi chuyển nhà, có thời gian, có đủ ánh sáng và sự ấm áp để nhìn ngắm cái phòng nhỏ, thấy nó đẹp, yên tĩnh, chỉ có thiếu tiếng cười của MIG nữa thì nó là thiên đường của mình rồi.

Nhiệt độ đã lên được 10 độ vào buổi sáng sớm, báo hiệu hôm nay sẽ là một ngày ấm áp, dù rằng nửa đêm trở về sáng nó sẽ trở về 6 độ, nhưng mình không cảm thấy lạnh vào buổi sáng nữa, có thể cất tấm mền điện đi để chờ mùa đông năm sau được rồi. Cách đây khoảng 1 tháng, dù đã bật mền điện số cao hết cỡ nhưng cái đầu thò ra ngoài mền buổi tối vẫn lạnh đến cứng cả đôi tai lại. Mà đó là vào thời điểm lạnh nhất là tháng 1,2 đã qua rồi. Sayonara mùa đông.

Một ngày đến trường là một ngày trở lại thời đi học, cuộc sống có biết bao điều mà ta không bao giờ học xong. Thôi ngày nào học được thì cứ cảm ơn ngày ấy, thêm chút kiến thức cũng là thêm chút vốn, và chút niềm vui cho ngày mai.

Biết đâu rồi một sớm mai thức dậy sẽ phải đối mặt với những chuyện thật không vui. Cuộc đời còn dài mà chẳng thế biết điều gì sẽ đến với ta ngày mai cả. Ngày nào yên bình, những người thân yêu cũng còn đầy đủ và mạnh khoẻ, ngày đó ta cũng cần phải cám ơn cuộc sống.

Một buổi sáng thức dậy cho ta thật nhiều hồi ức, rồi sẽ có lúc bận rộn, và chẳng thể nhớ ra bất cứ điều gì.





Thứ Ba, 27 tháng 1, 2015

Rồi những ngày bận rộn cũng qua đi

Một tháng qua, mình đã thật là bận rộn,
Vậy mà cũng đã qua rồi,
Ngày mai, sẽ đưa mẹ và con trai yêu quý ra sân bay Fukuoka quay trở lại VN sau những ngày hai bà cháu hội ngộ bên Nhật Bản,
Nhanh quá,
Mình đã thật bận rộn, dậy sớm nấu đồ ăn cho con, chở con đi học, đến lớp học, đón con về, quay lại trường học, đi chợ, quay về lab, làm bài tập, tối về đọc truyện cho con nghe, nhiều lúc tưởng chừng không thể hoàn tất được những công việc cứ chất chồng lên nhau như vậy, nhưng mà hoá ra vẫn cứ xong.
Hôm nay đã hoàn tất cái presentation cuối cùng quan trọng trong học kỳ này rồi, cảm thấy lòng khá yên ổn,
Hôm nay đón con trai về, con khoe rằng hôm nay Thầy,các cô và các bạn chụp hình và nói tạm biệt con rất cảm động. Con nói con muốn chụp hình cùng Thầy Damaso, nên con gọi Thầy, Damaso, và nói Damaso, Khang, thế là Thầy hiểu, liền chụp hình cùng với con…. Con trai thật là giỏi, ai bảo không có ngôn ngữ thì không giao tiếp được, trẻ con còn giỏi hơn người lớn trong việc này. Con nói lần sau con qua Nhật mẹ lại cho con đi học nha, mình cười, nếu mẹ để dành đủ tiền sẽ cho con đi học ngay. Nhưng dù có đủ tiền cho con đi học hay không, thì tháng 9 mẹ vẫn dành đủ tiền mua vé máy bay cho con và ông ngoại qua Nhật với mẹ. Chỉ cần con sống ở đây, không đến trường cũng đã học được thêm bao nhiêu điều mới lạ rồi.
Con với bà ở hơn 1 tháng, vậy mà mẹ thấy nhanh quá, thoắt 1 cái đã hết rồi, mẹ mừng vì mỗi ngày đưa đón con đến trường, mẹ đều phát hiện ra con đã học thêm bao nhiêu điều mới lạ rồi. Mẹ tiếc rằng những thời gian này, mẹ bận quá không thể dành cho con được nhiều hơn, nhưng mà tích tiểu thành đại, mỗi lần qua, con sẽ học được một chút, vậy rồi sẽ thành nhiều, và thời gian chúng ta xa nhau sẽ rút dần lại.
Mẹ cũng mừng vì nhờ bà qua đây, mẹ được gần bà nhiều hơn. Nhờ bà qua đây, bà và mẹ hiểu nhau nhiều hơn. Có lẽ bây giờ, bà sẽ bớt trách mẹ chuyện mẹ chấp nhận bỏ 5 năm đi học ở Nhật nữa, biết đâu bà còn bớt trách mẹ vì nhiều chuyện khác nữa mà chỉ có thể ở cùng rồi người ta mới dễ chia sẻ.
Mẹ không hối hận về điều gì trong khoảng thời gian đã trôi qua nữa. Nếu không biết nói tạm biệt, sẽ không thể nói "xin chào", chuyện gì cũng có được và mất, nếu chỉ nghĩ về mất, sẽ bỏ quên những gì ta được.
Dù sao cuộc đời của mẹ con mình vẫn còn dài, còn phải cố gắng nhiều, những gì của ngày hôm qua, hôm nay, đều là những thử thách, tương lai còn nhiều thử thách nữa, hãy cùng nhau vượt qua nhé con yêu,
Yêu con,