Thứ Bảy, 12 tháng 4, 2014

Higashi - Hiroshima ngày mưa


Hiroshima ngày mưa, 13/04/2014
MIG yêu quý nhất trên đời của mẹ,
Vậy là hôm nay, mẹ đã xa con được 10 ngày. Một quãng thời gian không phải là dài nhưng thật là khó khăn đối với cả mẹ và con phải không con?
Hôm nay ở Higashi – Hiroshima, cơn mưa xuân đầu mùa đã trút xuống một cách hờn dỗi thật nhẹ nhàng và dai dẳng, hoa anh đào đã rụng dần để nhường chỗ cho những chồi non nhú lên mạnh mẽ trên những cành cây khẳng khiu nhưng đầy nhựa sống. Mẹ nhớ con.
Mẹ đã phải làm việc thật nhiều để quên đi nỗi nhớ, để quên đi rằng ở một nơi nào đó có một thiên thần bé nhỏ ngày ngày chờ đợi mẹ về như mẹ sẽ về sau một chuyến công tác vài ngày hoặc 1 tuần… và để quên đi nỗi day dứt rằng mẹ đã chấp nhận đánh đổi niềm vui trẻ thơ của con để lấy sự thanh thản của mẹ trong 1 thời điểm nào đấy.
Mẹ không muốn biện hộ cho sự phạm lỗi của mình đối với con yêu, nhưng mẹ thật sự chưa tìm được giải pháp nào tốt hơn cho tương lai của mẹ và của con.
Mẹ đã đăng ký 12 môn học cộng thêm 4 buổi học tiếng Nhật để học trong suốt 1 tuần không rảnh lúc nào, mẹ ngồi ở thư viện đến 10 giờ tối để thực hiện những presentations, và để khi mẹ về nhà, mẹ chỉ có thể ngủ thiếp đi vì mệt mỏi, nhưng như vậy mẹ sẽ không còn thời gian để nỗi nhớ thương và bứt rứt chen vào những khoảng thời gian trống trải của mẹ. Vì nếu mẹ chấp nhận xa con, mà mẹ lại không thể học hành gì, thì việc xa con có ý nghĩa gì nữa đâu? Thì sự đánh đổi của mẹ cũng có ý nghĩa gì nữa đâu.
Mẹ sang đây ngay vào mùa hoa anh đào nở, con biết không? Nó chỉ nở trong khoảng 1 tuần,trắng xoá các con đường, mọi người đi dự lễ hội hoa anh đào bằng cách ăn mặc thật đẹp, ngồi dưới gốc cây, ngắm hoa, uống trà và trò chuyện. Còn mẹ, mẹ chẳng có thời gian để ngắm hoa nữa, mẹ vùi đầu trong thư viện và lớp học. Đôi khi trên đường đến trường, mẹ gặp những tán anh đào nở rộ, mẹ chỉ thầm mong một ngày nào đó không xa, mẹ có thể dắt tay con đi dưới vòm cây và chỉ cho con xem một nền văn hoá tuyệt đẹp của xứ sở này.
Mẹ để những bức ảnh của con và mẹ khắp trong phòng, hy vọng nó đem lại cho mẹ một cảm giác quen thuộc, nhưng thật sự cho đến giờ này mẹ vẫn chưa tìm được cảm giác đó, mẹ vẫn sợ cảm giác về phòng sớm, đối diện với bốn bức tường, và gặm nhấm chính tinh thần của mình.
Con biết không, bây giờ đã là cuối mùa đông ở Hiroshima rồi, người ta có thể cảm nhận được không khí của mùa xuân đã tràn ngập núi rừng, nhưng thời tiết vẫn rất lạnh, mẹ nhớ mùi mồ hôi của con, nhớ làn da mượt mà trẻ con của con da diết, mẹ nhớ từng chi tiết những cử chỉ hành động của con, cách mà con yêu mẹ và thể hiện tình yêu đó, cách mà con dỗi hờn, đôi khi con giận giữ và bướng bỉnh nhưng nhiều lúc thì đáng yêu làm sao. Mẹ mang theo những tấm hình chụp hai mẹ con mình trong những ngày mẹ gần đi, ở khu trò chơi và khu Phú Mỹ Hưng, mẹ không biết làm sao để mô tả nỗi nhớ, có lẽ một người giỏi văn nhất cũng khó có thể biết cách mô tả nỗi nhớ như thế nào cho nó trung thực con trai ạ. Mẹ cũng không thể, và mẹ cất dấu nó vào một nơi sâu thẳm nào đó trong trái tim mẹ, đóng băng nó lại, và dán thật nhiều lớp băng keo bên ngoài, nó sẽ thức ở đó, với nhịp tim đập thật chậm như những sinh vật ngủ đông chờ hồi sinh khi tuyết tan, chờ đợi mẹ, như con chờ đợi mẹ ở nhà vậy.
Mẹ biết rằng con còn quá nhỏ để hiểu thế nào là nỗi nhớ, có lẽ trong tâm hồn con bây giờ, chỉ có một khoảng trống rỗng và mông lung như thế nào đó mà chính con cũng không biết, chỉ cảm nhận thật mơ hồ về nó, đôi khi nó làm con bệnh, mẹ rất sợ hãi khi nghĩ về điều đó, mẹ còn lo sợ hơn khi mẹ bỏ lỡ mỗi một ngày trong chuỗi thời gian trưởng thành của con. Mẹ sợ con sẽ quên đi cảm giác có mẹ, mẹ sợ con sẽ quên cả nỗi nhớ, quên cả những nụ hôn của mẹ, quên cả hơi ấm và vòng tay yêu thương của mẹ, mẹ sợ ký ức nhỏ nhoi và thơ dại của con không thể lưu giữ được lâu những gì mẹ đã cố thiết lập từ khi con biết cảm nhận. Mẹ sợ mẹ sẽ bỏ lỡ biết bao điều kỳ diệu khi con mẹ biết nhận thức về thế giới xung quanh mỗi ngày….
Lúc nào cũng có một nỗi nhớ và một niềm day dứt thật sâu sắc trong tận cùng trái tim của mẹ, dành riêng cho con.
Con biết không, chính mẹ cũng sẽ không chịu nổi nếu như một buổi sáng nào đó thức dậy, sẽ chẳng còn người mà ta yêu thương nhất ở bên cạnh. Vậy mà bây giờ mẹ đang bắt con hứng chịu điều đó.
Nhưng, chuyện đó chỉ là tạm thời thôi con nhé, mẹ sẽ cố gắng hết sức, rồi chúng ta sẽ sớm được ở bên nhau.
Mẹ sẽ luôn yêu con bằng mặt trăng, mặt trời và những vì sao cộng lại, như mẹ vẫn nói với con mỗi ngày khi mẹ con mình còn ở bên nhau.

Thứ Tư, 9 tháng 4, 2014

Hello Hiroshima - Sakura 2014

Thế rồi đâu cũng vào đó, một chặng đường ngỡ như đã thật dài lướt qua, mình giống như vừa đi trên một chuyến tàu cao tốc vừa cập bến, một hành trình không định trước, nhưng là hành trình đi về phía hy vọng.
Hiroshima đón mình bằng một thời tiết mát lành và dễ chịu, mùa hoa anh đào đã bắt đầu nên các sườn núi và hai bên đường được tô điểm bằng nhiều gam màu từ trắng tới hồng nhạt, hồng tím tạo nên một cung đường thật lãng mạn. Sự trong trẻo của thiên nhiên gợi cho mình nhớ đến Wisconsin, mới đó mà đã 5 năm rồi.
Hiroshima University nằm ở một thung lũng thật yên tĩnh và hiền lành, lãng mạn và xinh đẹp dưới những tán cây anh đào nở rộ và những cánh hoa nhỏ xinh bay lả tả trong gió nhẹ.
Buổi khai giảng đã diễn ra thật ngắn gọn trong nửa tiếng đồng hồ với sự tham dự của Hiệu trưởng và các trưởng Khoa. Một chặng đường mới đã bắt đầu. Lần này sẽ là một chặng đường dài, dài đến 5 năm. Một quãng thời gian đủ để người ta trưởng thành và quên đi những hồi ức ngây thơ của tuổi trẻ. Biết làm sao được, có những thứ chẳng thể lựa chọn, và có những thời điểm, những hoàn cảnh mà ta chẳng biết quyết định như thế nào mới là đúng... Đúng và sai, đôi lúc chỉ cách nhau trên một làn ranh mỏng manh, chỉ biết rằng, có những lúc, phải có những quyết định dũng cảm để thay đổi hiện tại.