Thế rồi đâu cũng vào đó, một chặng đường ngỡ như đã thật dài lướt qua, mình giống như vừa đi trên một chuyến tàu cao tốc vừa cập bến, một hành trình không định trước, nhưng là hành trình đi về phía hy vọng.
Hiroshima đón mình bằng một thời tiết mát lành và dễ chịu, mùa hoa anh đào đã bắt đầu nên các sườn núi và hai bên đường được tô điểm bằng nhiều gam màu từ trắng tới hồng nhạt, hồng tím tạo nên một cung đường thật lãng mạn. Sự trong trẻo của thiên nhiên gợi cho mình nhớ đến Wisconsin, mới đó mà đã 5 năm rồi.
Hiroshima University nằm ở một thung lũng thật yên tĩnh và hiền lành, lãng mạn và xinh đẹp dưới những tán cây anh đào nở rộ và những cánh hoa nhỏ xinh bay lả tả trong gió nhẹ.
Buổi khai giảng đã diễn ra thật ngắn gọn trong nửa tiếng đồng hồ với sự tham dự của Hiệu trưởng và các trưởng Khoa. Một chặng đường mới đã bắt đầu. Lần này sẽ là một chặng đường dài, dài đến 5 năm. Một quãng thời gian đủ để người ta trưởng thành và quên đi những hồi ức ngây thơ của tuổi trẻ. Biết làm sao được, có những thứ chẳng thể lựa chọn, và có những thời điểm, những hoàn cảnh mà ta chẳng biết quyết định như thế nào mới là đúng... Đúng và sai, đôi lúc chỉ cách nhau trên một làn ranh mỏng manh, chỉ biết rằng, có những lúc, phải có những quyết định dũng cảm để thay đổi hiện tại.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét